ÔN THI VÀO 10 MÔN VĂN: LUYỆN TẬP VIẾT ĐOẠN VĂN
Chuyên đề : Luyện
viết đoạn văn theo nội dung đọc - hiểu văn bản nghệ thuật.
Dạng 4.
Đoạn văn phân tích một chi tiết quan trọng hoặc một từ ngữ, hình ảnh đặc sắc
trong tác phẩm.
Đề bài:
Em hãy chọn
một chi tiết đặc sắc thể hiện sự chiêm nghiệm của Nhĩ trong tác phẩm “Bến quê” của Nguyễn Minh Châu, viết một
đoạn văn ngắn, có câu hỏi tu từ, phân tích chi tiết đó.
Đoạn văn minh hoạ:
“Bến
quê” là một truyện ngắn thấm đẫm ý vị triết lí về con người và cuộc đời.
Bài học về lẽ sống được đặt ra trong tác phẩm thật cảm động. Nhĩ là nhân vật
trung tâm của tác phẩm. Anh là người thành đạt, bước chân của anh đã in dấu
nhiều nơi trên trái đất, giờ đây lại bị cột chặt vào giường bệnh. Chính vào
thời điểm này, thời điểm đối mặt với cái chết, đối mặt với chính mình Nhĩ mới
chợt nhận ra, chợt thấu hiểu giá trị đích thực của cuộc sống. Vậy điều chiêm nghiệm lớn lao nhất của Nhĩ
là gì? Nằm bên cửa sổ, trông ra bến quê Nhĩ lúc này mới phát hiện ra vẻ đẹp
thầm kín, bình dị của bãi bồi bên kia sông Hồng “một chân trời gần gũi mà lại xa lắc”. Trong anh chợt bừng lên một niềm
khao khát vươn tới: sang bên kia sông. Thoạt nghe tưởng chừng lạ lùng nhưng
thực ra đó là điều mong muốn chính đáng. Nhĩ bệnh trọng nên anh trao niềm mong
muốn đó cho con trai anh - thằng Tuấn, hi vọng con trai thay thay mình khám phá
được vẻ đẹp của mảnh đất thân thuộc. Đến đây Nhĩ gặp phải nghịch lí: đứa con
không hiểu được ước muốn của cha. Tuấn còn trẻ - cái độ tuổi chưa đủ chín chắn,
do đó Tuấn làm một cách miễn cưỡng và hờ hững để rồi lại bị cuốn hút vào trò
chơi phá cờ thế trên đường phố. Nhưng Nhĩ không trách con mà anh chỉ buồn bởi Tuấn
dẫm theo vết xe đổ của bản thân mình. Nguyễn Minh Châu đã sử dụng nhiều hình
ảnh mang lớp nghĩa biểu tượng để thể hiện điều chiêm nghiệm của tác giả qua suy
nghĩ của nhân vật Nhĩ. Trò chơi phá cờ thế trên hè phố chính là tượng trưng cho
những cám dỗ, những điều hấp dẫn khiến con người đi sai hướng. Mà cơ hội thì
khó xuất hịên hai lần như chuyến đò ngang chở khách qua sông duy nhất một lần
trong ngày. Đó cũng là quy luật phổ biến của đời người: “Con người trên đường đời thật
khó tránh được những điều vòng vèo hoặc chùng chình”. Đây chính là điều
mà đến lúc sắp giã biệt cuộc đời Nhĩ mới kịp nhận ra nhưng cũng đã muộn, đây
cũng chính là điều chiêm nghiệm lớn lao nhất của Nhĩ. Con đường trong tâm thức
Nhĩ là vòng vèo, chùng chình vì nhiều người bị lạc đường, lạc hướng, thiếu trí
tuệ. Hình ảnh con đò cập bến phải
chăng là biểu tượng cho con đò đưa Nhĩ đến bến bờ hư không của một kiếp người?
Chính giây phút đó, Nhĩ sắp từ giã cõi đời mà anh vẫn chưa thực hiện được mong
muốn cuối cùng. Cái mảnh đất đầy phù sa bên kia sông vẫn cứ xa lắc. Hình ảnh
kết thúc truyện cứ ám ảnh mãi trong lòng người đọc với hình ảnh Nhĩ cố giơ tay
ra hiệu cho người con trai khi chiếc đò cập bến. Nhưng mọi cố gắng của anh
dường như là vô vọng…Hình ảnh này cứ xoáy váo tâm trí người đọc một cảm xúc khó
tả đến nao lòng.
loading...
0 nhận xét Blogger 0 Facebook