Bởi Vì Yêu
Tác giả: Guillaume Musso
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Thu Phương
Chương 2 - Mất Tích
Ta chưa bao giờ gặp phải nhiều khổ đau đến thế như khi ta yêu nhau.
FREUD
Brooklyn, phía bên kia bờ sông, trong sự tiện nghi êm ái của ngôi nhà nhỏ xây từ thời Victoria được tô điểm bằng loạt tòa tháp nhỏ và máng nước...
Ngọn lửa bập bùng tí tách trong lò sưởi.
Vẫn còn bất tỉnh, Mark Hathaway nằm dài trên tràng kỷ ngoài phòng khách, một tấm chăn dày quấn quanh chân. Cúi người bên vai anh, bác sĩ Susan Kingston kết thúc mũi khâu cuối cùng.
- Vết thương không sâu lắm, bác sĩ vừa tháo găng tay vừa giải thích cho Nicole. Nhưng chính tình trạng sức khỏe chung của Mark mới làm mình lo ngại: anh ấy bị viêm phế quản rất nặng và cơ thể anh ấy toàn vết xuất huyết dưới da cùng những vết cước do lạnh.
Vừa mới chập tối nay, trong khi đang cùng gia đình thưởng thức món bánh Christmas pudding truyền thống, Susan đã nhận được cú điện thoại của người hàng xóm, Nicole Hathaway, đề nghị cô đến chăm sóc người chồng đang bị thương của mình. Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Susan không hề do dự một giây. Chồng cô và cô biết rất rõ Mark và Nicole. Trước khi tấn thảm kịch xảy ra cách đây năm năm, hai cặp vợ chồng rất có thiện cảm với nhau và thường xuyên đi chơi cùng nhau, cùng nhau thưởng thức những món ăn lần lượt tại từng nhà hàng Ý trong khu phố Park Slope, cùng nhau lục lọi tại nhà những người buôn đồ cổ ở Brooklyn Height và cùng chạy bộ trên những thảm cỏ rộng lớn của công viên Prospect vào mỗi dịp cuối tuần.
Ngày hôm nay, thời kỳ đó dường như đã mãi xa, gần như không còn trong thực tại.
Mắt dán chặt vào Mark, Susan không thể ngăn mình cảm thấy một cảm giác vô cùng rối bời.
- Cậu biết là anh ấy sống ở ngoài đường chứ?
Nicole lắc đầu, không thể thốt lên lời.
Một buổi sáng, vào hai năm trước, chồng cô nói với cô rằng anh sẽ ra đi, rằng anh không thể sống "như vậy" được nữa, rằng anh không còn chút sức lực nào nữa. Cô đã làm tất cả để giữ anh lại, nhưng đôi khi tất cả vẫn chưa phải là đủ. Kể từ đó đến nay, cô không hề có chút tin tức nào của anh.
- Mình đã tiêm cho anh ấy thuốc giảm đau cũng như thuốc kháng sinh, Susan vừa nói vừa thu xếp dụng cụ.
Nicole tiễn Susan ra đến tận cửa.
- Ngày mai mình sẽ quay lại, Susan hứa, nhưng...
Cô bỏ lửng câu nói giữa chừng, vừa cảm thấy xấu hổ vừa khiếp sợ điều gì sắp nói ra:
- ... đừng để anh ấy lại ra đi trong tình trạng này, cô nói tiếp, nếu không... anh ấy sẽ chết.
- Thế nào?
- Thế nào cái gì?
- Chúng ta sẽ làm gì? Eriq hỏi. Với chồng của em ấy?
Ly whisky trên tay, tay luật sư đi đi lại lại trong bếp.
Nicole ngước nhìn người đàn ông với tâm trạng đan xen giữa chán nản và kinh tởm. Cô đã làm gì với gã đàn ông như thế này từ gần một năm qua? Làm sao cô có thể để hắn bước vào cuộc
đời mình? Tại sao cô lại dính vào hắn cơ chứ?
- Hãy đi đi, tôi xin anh đấy, cô thì thào.
Eriq lắc đầu.
- Không có chuyện anh bỏ em vào những lúc thế này đâu.
- Khi tôi bị dao kề cổ, điều đó không ngăn anh bỏ tôi chắc!
Anh ta đứng im bất động, cảm thấy nhục nhã ê chề, và phải mất một lúc trước khi thử cất lời biện minh:
- Nhưng anh không có thời gian để... anh ta bắt đầu câ nói mà không thể kết thúc câu.
- Đi đi, Nicole nhắc lại rất ngắn gọn.
- Nếu đó là điều em thực sự muốn... Nhưng ngày mai sẽ gọi cho em, anh ta nói thêm trước khi bỏ đi.
Nhẹ nhõm vì đã rũ bỏ được Eriq, Nicole quay trở lại phòng khách. Cô tắt hết đèn, và không hề gây ra tiếng động nào, kê một chiếc phô tơi sát với tràng kỷ để được gần Mark.
Gian phòng chỉ được chiếu sáng bởi làn ánh sáng mờ mờ màu cam phát ra từ đám than hồng đang rực cháy trong lò sưởi và giờ đây đang ngập tràn trong bầu không khí thật yên bình.
Kiệt sức và lúng túng, Nicole đặt tay lên tay chồng và nhắm mắt lại. Họ đã từng vô cùng hạnh phúc trong ngôi nhà này! Họ từng sung sướng đến phát điên khi tìm ra ngôi nhà này. Đó là một trong những loạt nhà xây thẳng hàng và có kiến trúc hệt nhau kiểu brown-stones được xây dựng vào cuối thế kỷ XIX với mặt tiền bằng đá nâu và một mảnh vườn rất xinh. Họ đã mua ngôi nhà cách đây mười năm, ngay trước khi đứa con gái đầu lòng của họ chào đời, đứa con mà họ muốn nuôi sống trong điều kiện tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt của Manhattan.
Trong tủ sách gia đình, một vài bức ảnh được lồng trong khung gợi nhắc lại tháng ngày hạnh phúc đã qua. Trước tiên là bức ảnh một người đàn ông và một phụ nữ tay trong tay, ánh mắt đắm đuối và cử chỉ dịu dàng. Kỳ nghỉ lãng mạn tại Hawaii rồi cùng nhau phiêu lưu ở công viên quốc gia Grand Canyon bằng xe máy. Tiếp đến là một bức ảnh chụp lúc siêu âm và rồi vài tháng sau là bức ảnh một đứa bé khuôn mặt tròn trĩnh đang đón lễ Giáng sinh đầu tiên trong đời. Trong mấy bức ảnh cuối cùng, đứa bé ấy trở thành một cô gái nhỏ đã rụng những chiếc răng sữa đầu tiên. Cô bé tự hào đứng trước lũ hươu cao cổ ở vườn bánh thú Bronx, đang chỉnh sửa lại chiếc mũ bonê dưới làn tuyết của Montana và giơ ra trước ống kính đôi cá khoang cổ của mình, Ernesto và Cappuccino.
Hương vị của tháng ngày hạnh phúc đã biến mất mãi mãi...
Mark húng hắng ho trong khi ngủ. Nicole thốt rùng mình. Người đàn ông đang ngủ trên tràng kỷ chẳng có nét gì liên quan đến người mà cô đã lấy làm chồng. Chỉ có những bằng cấp, những bằng khen treo kín tường như chiến lợi phẩm chứng minh rằng Mark từng là một nhà tâm lý học trẻ nổi tiếng. Được đánh giá là chuyên gia trong việc đối phó với những cú sốc, Cục Hàng không liên bang FAA và Cục Điều tra liên bang FBI đã mời anh đến làm việc khi xảy ra tai nạn hàng không và những vụ bắt cóc. Sau vụ 11 tháng Chín, anh đã tham gia vào nhóm các nhà tâm lý học được thành lập để chăm sóc gia đình nạn nhân cũng như những nhân viên làm việc tại Trung tâm Thương mại thoát khỏi thảm họa. Bởi người ta không bao giờ bình an vô sự thoát khỏi thảm họa kinh hoàng kiểu này. Một phần trong chính con người chúng ta sẽ luôn bị cầm tù trong những tiếng kêu thét, ngọn lửa và máu. Có thể bạn không chết nhưng bạn sẽ luôn cảm thấy bị vẩn đục, bị hao mòn bởi cảm giác tội lỗi, bị giày vò bởi nỗi kinh hoàng ngấm ngầm và bị dằn vặt bởi một câu hỏi ám ảnh mà không bao giờ có được câu trả lời: tại sao bạn lại được cứu sống, chính bạn chứ không phải là những người khác?
Chính bạn chứ không phải con cái bạn, vợ bạn, hay bố mẹ bạn...
Song song với công việc của một bác sĩ tâm lý, Mark còn tham gia viết bài về những thí nghiệm của mình trên các tạp chí phổ biến kiến thức có lượng phát hành vô cùng lớn. Thông qua các
bài viết, anh quan tâm đến việc phổ biến rộng rãi những liệu pháp điều trị mới - trò chơi nhập vai, giấc ngủ thôi miên... - những liệu pháp mà anh đã tiến hành thử nghiệm với người cộng sự và cũng là người bạn thuở thiếu thời của mình, Connor McCoy. Dần dần, Mark đã trở thành một bác sĩ tâm lý nổi tiếng mà người ta thường xuyên thấy xuất hiện trên các Chương trình truyền hình và sự nổi danh bất ngờ đã đẩy cả hai người, anh và Nicole, bước lên bục sân khấu truyền thông. Trong số báo viết về những cặp vợ chồng nổi tiếng nhất New York, tuần báo danh tiếng Vanity Fair đã dành cho họ một bài báo dài tới bốn trang cùng những bức ảnh minh họa vô cùng quyến rũ. Một sự công nhận.
Nhưng câu chuyện cổ tích trên mặt giấy láng đã vỡ tan tành trong một sớm một chiều. Vào một buổi chiều tháng Ba, Layla, cô con gái năm tuổi của họ đã biến mất tại một trung tâm thương mại tại quân Cam, phía nam Los Angeles. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô bé là khi cô đang ngắm nhìn những món đồ chơi được bày trong tủ kính của gian hàng Disney. Bảo mẫu của cô bé, một cô gái au pair [1] trẻ người Úc, đã để Layla một mình trong vài phút. Chỉ đúng bằng thời gian thử một chiếc quần jean hạ giá tại cửa hàng Diesel ngay bên cạnh...
Tổng cộng là bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi cô nhận ra Layla biến mất? "Không quá năm phút", cô bảo mẫu khẳng định với những nhân viên điều tra. Cũng có thể nói đó là một khoảng thời gian khá lâu. Tất cả đều có thể xảy đến trong vòng năm phút.
Người ta đều biết rằng những giờ đầu tiên ngay sau khi một đứa trẻ biến mất là cực kỳ quan trọng. Chính trong khoảng thời gian này, người ta có nhiều cơ hội nhất để tìm thấy nó vẫn còn sống sót bình an. Qua bốn mươi tám tiếng, khả năng tìm thấy giảm xuống đến mức đáng báo động.
Trời mưa như trút nước vào ngày 23 tháng Ba đó. Mặc dù đứa trẻ biến mất giữa ban ngày ban mặt và tại một nơi luôn đầy ắp người qua lại nhưng các nhân viên điều tra gặp rất nhiều khó
khăn trong việc thu thập những lời chứng đáng tin cậy. Việc xem xét các băng video giám sát chẳng đem lại kết quả nào, màn hỏi cung cô bảo mẫu cũng không khá hơn, cô này chỉ phạm tội mất cảnh giác chứ không phải bắt cóc đứa trẻ.
Thế rồi, nhiều ngày trôi qua...
Trong nhiều tuần liền, hơn một trăm cảnh sát với sự trợ giúp của đội chó nghiệp vụ cùng máy bay lên thẳng đã quần thảo kỹ lưỡng khu vực xảy ra vụ việc. Nhưng bất kể những nỗ lực do FBI triển khai, không hề có một chút dấu vết cụ thể nào cho phép tìm ra đứa trẻ.
... rồi nhiều tháng trôi qua...
Việc thiếu vắng những dấu vết điều tra khiến cảnh sát hoang mang. Không hề có bất cứ yêu cầu đòi tiền chuộc nào, không hề có bất kỳ dấu vết đáng tin cậy nào. Không gì cả.
... và nhiều năm trôi qua...
Kể từ năm năm nay, tấm ảnh chụp Layla vẫn còn được dán khắp các nhà ga, sân bay và các bưu cục, ngay cạnh tấm ảnh của những đứa trẻ mất tích khác.
Nhưng vẫn không thể tìm thấy Layla.
Như thể đã bốc hơi.
o O o
loading...

0 nhận xét Blogger 0 Facebook